Vết Thương Khó Lành
Người lính già nhìn xuyên ra khung cửa
Vạt nắng chiều như nhảy nhót lung linh
Chạnh nhớ một thời khói lửa điêu linh
Nhớ đồng đội, nhớ chiến trường bỏ lại
Người lính già chợt thấy lòng tê tái
Như vết thương còn mưng mủ vỡ tung
Giọt nắng chiều trên cành lá rưng rưng
Hạ chín đỏ, Thu về ngang quay quắt
Vọng nhớ quê xa sương giăng mờ mắt
Sương rơi mênh mang bạc trắng mái đầu
Giấc ngủ không về, bạn với canh thâu
Nghe tiếng dế gọi đêm tàn thôi thúc
Người lính già giữa dòng đời trong đục
Nợ non sông vẫn khắc khoải trong lòng
Thôi cũng đành… hổ thẹn với Tiên Long
Lá sắp rụng, cuốn về đâu, ai biết!
The Unhealed Wound
The old soldier looks out of the window
The evening sun casts its final show.
That reminds him of the torrential past
His friends lost their lives in the dead row.
The old soldier’s heart suddenly suffers great hurt.
The wounds clinging on him again exude pus.
The last sunshine moves the leaves to tears.
Red summer and yellow fall actually shear.
The old soldier’s mind turns toward his old land.
Where his youth was spent, and now his helpless hand,
He can do nothing but go with the night till it pales,
To hear the mournful sounds of a cricket wails.
The old soldier wades in the course of a muddy life
As his debt to the nation smolders in his black bile.
Having done with it …he miserably bows to the Ancestor.
Yellow leaf about to leave its stem for an unknown sector.
Đầu Tháng 9/2023