Welcome to Nguyễn-Thái-Học Foundation   Click to listen highlighted text! Welcome to Nguyễn-Thái-Học Foundation

Cách Trung Quốc đánh cắp công nghệ quân sự của Mỹ


John Coogan

Đầu năm 2022, một điều gì đó đã xảy ra mà trước đây chưa từng xảy ra. Ở đâu đó trên Biển Đông, tiêm kích tàng hình F-35 của Mỹ đã chạm trán với tiêm kích J-20 của Trung Quốc. Theo như chúng ta biết thì đó không phải là một cuộc chiến mà họ chỉ đi ngang qua nhau. Hồi tháng 3, Không quân Hoa Kỳ thừa nhận vụ chạm trán diễn ra mà không nói rõ khi nào và ở đâu, Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA) cuối cùng cũng làm theo vài tháng sau đó. Việc máy bay quân sự gặp nhau trong không phận tranh chấp không phải là điều bất thường nhưng có điều gì đó rất bất thường về cuộc chạm trán này. Đặc biệt bởi vì J-20 chủ yếu dựa vào công nghệ máy bay chiến đấu tàng hình của chúng ta mà Trung Quốc đã đánh cắp từ các nhà thầu quốc phòng Mỹ và điều này đã khiến cho sự việc xảy ra trong nháy mắt ngẫu nhiên này, chạm tới đỉnh điểm của chiến dịch kéo dài nhiều năm của Trung Quốc nhằm đánh cắp công nghệ quân sự Hoa Kỳ và trong bài đăng này tôi sẽ cho bạn biết họ làm điều đó như thế nào, tại sao họ làm điều đó và tại sao họ không dừng lại.

“Trung Quốc thường đánh cắp tài sản trí tuệ của Mỹ”. “Họ cố gắng nâng cao lợi ích của một quốc gia tham nhũng”. “Chúng tôi thấy rằng Trung Quốc đang tăng Đầu tư, Nghiên cứu và Phát triển theo cấp số nhân và hiệu ứng này được nhân lên gấp bội với những gì họ đánh cắp từ chúng ta”. Gián điệp quân sự Trung Quốc là một cuộc chiến đang diễn ra trong bóng tối lớn do sự cạnh tranh chiến lược rộng lớn hơn của Hoa Kỳ với Trung Quốc đối với hầu hết mọi người. Nó vô hình nhưng thực sự cực kỳ quan trọng vì nó đe dọa trực tiếp đến An ninh Quốc gia Hoa Kỳ và các đồng minh phương Tây, đồng thời gây nguy hiểm cho các công ty Mỹ và tăng cường khả năng của chính phủ Trung Quốc trong việc duy trì sự kiểm soát chặt chẽ quyền lực.

Công nghệ quân sự liên quan đến tất cả những điều này được phân loại rất cơ mật, rất hiếm khi biết tên của những người có liên quan nhưng có một số người mà câu chuyện của họ giúp chúng ta hiểu cách thức và lý do chính phủ Trung Quốc đánh cắp công nghệ quân sự Hoa Kỳ, như Sue Bin. Nhìn từ bên ngoài, không có nhiều thông tin về Sue Bin hay Steven như cách anh ta được những người bạn nói tiếng Anh biết đến đã làm dấy lên sự nghi ngờ. Anh ta cùng với vợ điều hành một công ty công nghệ nhỏ Trung Quốc tập trung vào sản xuất dây cáp máy bay. Anh ta sở hữu một ngôi nhà đẹp ở Richmond, British Columbia, chỉ cách biên giới Canada với Hoa Kỳ 20 dặm.

Sue chỉ quan tâm đến công việc kinh doanh trong khoảng thời gian vài năm, anh ấy đã xây dựng mạng lưới những người trong ngành Hàng không vũ trụ, hầu hết trong số họ có lẽ chỉ nghĩ rằng anh ấy hơi quá háo hức để thực hiện một thỏa thuận kinh doanh, nhưng họ không hề biết rằng Sue thực sự đang bí mật dàn dựng vụ trộm, trong số hơn nửa triệu hồ sơ mật từ một số công ty quốc phòng lớn nhất thế giới. Anh ta đặc biệt quan tâm đến bất kỳ hồ sơ nào liên quan đến máy bay vận tải Boeing C-17, chiếc C-17 có thể trông giống mục tiêu khác thường nhưng nó thực sự có rất nhiều ý nghĩa kể từ khi nó được đưa vào sử dụng lần đầu tiên vào năm 1995. C-17 đã trở thành một phương tiện hữu hiệu cho Hoa Kỳ và đồng minh của mình để vận chuyển xe quân và vật tư tới tiền tuyến. Nó thậm chí còn được sử dụng để vận chuyển xe limousine bọc thép của tổng thống Hoa Kỳ đi khắp thế giới, bất kỳ quân đội nào muốn triển khai lực lượng trên các khu vực rộng lớn đều cần một máy bay vận tải đáng tin cậy.

Nhưng các cơ quan tình báo Mỹ biết rằng Không quân Trung Quốc đã phải vật lộn trong nhiều năm để phát triển một chiếc máy bay của riêng họ mặc dù chiếc C-17 được sản xuất bởi Boeing. Công ty dựa vào hàng chục nhà thầu nhỏ hơn mà chuỗi cung ứng đã mang lại cho Sue rất nhiều cơ hội thâm nhập. Nhiệm vụ của anh ấy rất rõ ràng, phương pháp của anh ấy cũng đơn giản sau khi anh ấy xác định được các mục tiêu tiềm năng mà anh ấy sẽ chuyển thông tin chi tiết của họ cho nhóm (hai người) Tin tặc quân đội Trung Quốc mà anh ấy đang làm việc cùng. Sau đó, nhóm Tin tặc sẽ gửi điện thư câu cá đến các cá nhân tại các công ty được nhắm mục tiêu, thông thường các điện thư này được tạo để trông giống như chúng đến từ đồng nghiệp hoặc người khác trong ngành. Khi mục tiêu nhấp vào liên kết trong điện thư, nó sẽ đưa chúng đến một trang mạng do Quân đội Giải phóng Nhân dân (PLA) kiểm soát, trang mạng này đã tải phần mềm độc hại xuống hệ thống của họ, điều này cho phép nhóm Tin tặc truy cập từ xa vào các mạng bị hạn chế. Khi họ đã vào trong, họ gửi lại danh sách những gì họ tìm thấy cho Sue bằng kiến thức kỹ thuật của anh ấy, anh ấy chỉ đạo cho nhóm Tin tặc những tập tin nào cần lấy ra từ đó. Nhóm Tin tặc đã che giấu dấu vết của chúng bằng cách định tuyến tài liệu qua máy chủ ở một số quốc gia khác nhau. Cuối cùng các tập tin được gửi vào các máy gần Hồng Kông và Ma Cau. Vào thời điểm đó các quan chức quân đội Trung Quốc đã đích thân đưa họ trở lại Trung Quốc và trả tiền Sue cho công việc của anh ta.

Sue và các đối tác của anh ta đã có quyền truy cập không hạn chế vào mạng của Boeing trong 3 năm trước khi bị phát hiện. Trong thời gian đó, họ đã đánh cắp hơn 600.000 tập tin về C-17 nhưng đó không phải là tất cả bởi vì cuối cùng họ cũng đã đánh cắp thêm hàng chục nghìn tập tin về F-22 và F-35, những chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến nhất thế giới. Cuối cùng nhóm Tin tặc đã chưa làm xong một phần nhờ sự khoe khoang của chính họ. Vào năm 2011, một trong những sĩ quan Trung Quốc làm việc với Sue đã gửi điện thư cho người khác đính kèm một báo cáo chi tiết sự thành công của hoạt động của họ. Về cơ bản là một lời thú tội, Sue đã bị bắt ở Canada và bị dẫn độ về Hoa Kỳ và vào năm 2016, anh ta đã bị tòa án ở Los Angeles kết án 4 năm tù nhưng nhiệm vụ của anh ta đã thành công.

Vào tháng 11 năm 2014, Quân đội Giải phóng Nhân dân đã ra mắt chiếc máy bay chở hàng Y-20, nó tình cờ có nét giống với chiếc Boeing C-17, thậm chí nó còn là một chiếc C-17 đậu gần đó tại triển lãm hàng không, nơi chiếc Y-20 lần đầu tiên được ra mắt. Có vẻ như Quân đội Giải phóng Nhân dân đã tìm ra được giải pháp sau tất cả giống như tôi đã đề cập là Sue Bin và đồng phạm của anh ta cũng đã tìm cách đánh cắp thông tin về F-35 nhưng đó thậm chí không phải là lần đầu tiên. Điều này xảy ra kể từ năm 2007, nhóm Tin tặc Trung Quốc đã xâm nhập vào các mạng bị khóa của Martins và đánh cắp hàng tỷ tỷ dữ liệu về mọi thứ từ hệ thống radar của F-35 cho đến sơ đồ động cơ của nó.

Vào năm 2009, tạp chí Phố Wall đưa tin về một cuộc tấn công mạng khác lần này nhắm vào hệ thống điện tử của F-35. Nhóm Tin tặc Trung Quốc rõ ràng đã thành công đến mức trước khi bị phát hiện, họ đã ngấm ngầm tấn công vào những gì được cho là an toàn các cuộc họp báo trực tuyến và vào cuối năm 2016, một công ty hàng không vũ trụ nhỏ của Úc ký hợp đồng phụ với Bộ Quốc phòng đã bị tấn công và các tài liệu về F-35, C-130 máy bay vận tải và các tàu Hải quân Úc đã bị đánh cắp. Nhóm Tin tặc không cần phải cố gắng hết sức để điều tra, rằng dịch vụ đối mặt với internet của công ty vẫn có mật khẩu mặc định. Sự kiên nhẫn của chính phủ Trung Quốc được Sue đền đáp. “Vào thứ Ba, mọi con mắt đều đổ dồn vào máy bay chiến đấu tàng hình J-20 do Trung Quốc sản xuất, nó được trang bị tên lửa tầm xa và nếu nó trông quen thuộc thì đó là vì nó có sự giống nhau đến kinh ngạc đối với các máy bay chiến đấu F-35 và F-22 được sản xuất tại Hoa Kỳ”.

Có điều gì đó hơi bất thường về việc nhóm Tin tặc của chính phủ Trung Quốc đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng và nỗ lực để đánh cắp thông tin về F-35.  F-35 có thể là máy bay chiến đấu bị chỉ trích rộng rãi nhất từ trước đến nay. “Chiếc F35 được sinh ra từ một vòng quay của Lực lượng Không quân PR cực kỳ ngớ ngẩn”. Nó bắt đầu với những hy vọng vô cùng cao khi hợp đồng về máy bay chiến đấu tấn công tổng hợp, một chương trình do quân đội Hoa Kỳ tạo ra nhằm phát triển một loại máy bay chiến đấu đa năng vượt trội đã được trao cho Martin vào năm 2001 nhưng chương trình đã bị cản trở bởi một loạt vấn đề về thiết kế, sự chậm trễ và chi phí vượt mức. Vào năm 2017, chưa đầy hai năm sau khi chiếc F-35 đầu tiên đi vào hoạt động. Chiếc F-35 được dự báo sẽ tiêu tốn 1,5 nghìn tỷ đô la trong suốt vòng đời của nó, vì vậy sẽ đặt ra câu hỏi liệu chiếc F-35 tệ đến thế, tại sao Trung Quốc lại cố gắng và tốn nhiều thời gian để đánh cắp nó. Bởi vì bất chấp mọi vấn đề với F-35, nó vẫn là một trong những máy bay chiến đấu tốt nhất thế giới và việc đánh cắp công nghệ làm nền tảng, nó đã cho phép chính phủ Trung Quốc tiến một bước lớn trong chiến lược địa chính trị vĩ đại của họ.

Cách Trung Quốc theo dõi các công ty Mỹ

Chiến dịch Sue Bin đã rất thành công cho đến khi anh ta bị bắt nhưng điều đó không làm phiền những người ra lệnh cho Chiến dịch hoặc cấp trên của họ vì cuối cùng anh ta chỉ là một người lính, chân trong Đội quân những nhóm tin tặc Trung Quốc khổng lồ chuyên đánh cắp những bí mật thương mại và quân sự nhạy cảm nhất của phương Tây.

Trong hai thập kỷ qua, Trung Quốc đã xây dựng một mạng lưới gián điệp mạng khổng lồ, một trong những nút chính của mạng lưới đó là tòa nhà 12 tầng trên đường 208 Đại Đồng, gần sân bay Thượng Hải. Nó có thể trông giống như một tòa nhà văn phòng thông thường và theo cách nào đó, nhân viên có quyền truy cập vào một cơ sở y tế và một trường mẫu giáo nhưng nó cũng là văn phòng của “đơn vị 61398” chiến tranh mạng bí mật Quân đội Giải phóng Nhân dân hầu như không xuất hiện trong các tài liệu của chính phủ Trung Quốc. Bạn có nhiều khả năng tìm thấy các tài liệu tham khảo về nó trong các tài liệu của Chính phủ Hoa Kỳ. Một bức điện bí mật của Bộ Ngoại giao viết năm 2008 đã đề cập đến một cuộc tấn công của một nhóm Tin tặc Trung Quốc tên là Byzantine Kandor đã đánh cắp hơn 50 triệu điện thư và danh sách chi tiết tài khoản từ một cơ quan chính phủ Hoa Kỳ. Họ đang nói về đơn vị 61398 nhưng công chúng vẫn hoàn toàn không biết về sự tồn tại của nó cho đến khi một công ty an ninh mạng của Mỹ công bố một báo cáo trong đó xác định đơn vị này là đơn vị đứng đằng sau vụ đánh cắp thiết kế F-35. Trong 7 năm, Mandiant (Cyber Threat Intelligence) bí mật đã theo dõi hoạt động của nhóm Tin tặc đơn vị 61398. Trong thời gian đó, nhóm này đã gây ra ít nhất 141 cuộc tấn công, tổng cộng đã đánh cắp hàng trăm tỷ dữ liệu mà người ủy quyền theo dõi từ trong bóng tối khi tin tặc đơn vị 61398 đánh cắp bản thiết kế quy trình sản xuất thử nghiệm lâm sàng, kết quả định giá tài liệu chiến lược đàm phán và thông tin độc quyền khác từ hơn một trăm khách hàng, chủ yếu ở Hoa Kỳ. Hơn 20 ngành công nghiệp từ các nhà thầu quốc phòng đến các công ty khai thác mỏ tại nhà máy hóa chất và các tập đoàn viễn thông đã trở thành mục tiêu và Mandiant cũng biết được thông qua phân tích kỹ thuật và truy tìm địa chỉ IP của họ rằng tin tặc của đơn vị 61398 đang làm việc trong cùng tòa nhà với văn phòng 12 tầng không có gì đặc biệt trên đường Đại Đồng. Thật là mỉa mai khi phát hiện ra đơn vị 61398, Mandiant đã cho thấy chính xác sự khéo léo và tài năng đã khiến rất nhiều công ty Mỹ trở thành mục tiêu của các hoạt động Gián điệp Trung Quốc. Báo cáo này đã gây chú ý khắp thế giới và cảnh báo mọi người về mối đe dọa do hoạt động Gián điệp Trung Quốc có hệ thống được nhà nước bảo trợ gây ra.

Vào tháng 5 năm 2014, Bộ Tư pháp đã truy tố năm thành viên của đơn vị 61398. Mọi người đều biết rằng không có khả năng nhóm Tin tặc sẽ bị dẫn độ để đối mặt với cáo buộc nhưng đó vẫn là dấu hiệu cho thấy Chính quyền Obama sẵn sàng công khai chỉ trích Trung Quốc về hành vi trộm cắp đang diễn ra của nước này về bí mật công ty và quân sự, tuy nhiên Trung Quốc đã nâng lên “hơn 21 triệu người Mỹ đã bị đánh cắp thông tin cá nhân từ các hồ sơ của chính phủ trong một vụ vi phạm dữ liệu lớn gấp sáu lần so với tiết lộ ban đầu”. Vụ Tin tặc Văn phòng quản lý nhân sự (OPM) đã dẫn đến việc đánh cắp 22 triệu thông tin bảo mật hồ sơ kiểm tra an ninh của quan chức Mỹ quân nhân, các nhà thầu quân sự và các cơ quan tình báo của.

Các Sĩ quan Tình báo đã nhận ra điều đó có nghĩa là chính phủ Trung Quốc đang tập hợp một cơ sở dữ liệu khổng lồ về hầu hết mọi người trong Cộng đồng an ninh quốc gia Mỹ hậu quả từ vụ Tin tặc OPM là rất lớn. CIA không thể di chuyển một số các sĩ quan của họ sang Trung Quốc vì lo ngại vỏ bọc của họ bị lộ và Chính quyền Obama đề nghị bảo vệ tín dụng cho hàng triệu người Mỹ trong trường hợp nhóm Tin tặc có số thẻ tín dụng của họ. Việc bắt giữ nhóm Tin tặc đơn vị 61398 và vụ OPM đã khiến Gián điệp Trung Quốc trở thành vấn đề lớn nhất trong mối quan hệ Hoa Kỳ – Trung và nó trực tiếp dẫn đến điều trông giống như một bước đột phá đáng kinh ngạc khi “chính phủ Hoa Kỳ không tham gia vào Gián điệp kinh tế mạng cho lợi ích thương mại và hôm nay tôi có thể thông báo rằng hai nước chúng ta đã đạt được sự hiểu biết chung trên con đường phía trước, mà chúng ta đã đạt được, đã đồng ý rằng cả chúng ta và chính phủ Trung Quốc sẽ không tiến hành hoặc cố tình hỗ trợ Seth đánh cắp tài sản trí tuệ được kích hoạt trên mạng, bao gồm bí mật thương mại hoặc thông tin kinh doanh bí mật khác, vì lợi thế thương mại”.

Thỏa thuận không gian mạng giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc cảm giác như một thỏa thuận kiểm soát vũ khí đối với không gian mạng và nhìn bề ngoài, nó dường như đạt được kết quả, công ty an ninh Ngũ Nhãn đã công bố một báo cáo một năm sau thỏa thuận trong đó tuyên bố số lượng các cuộc tấn công thành công của các nhóm Tin tặc Trung Quốc mà họ đang theo dõi đã giảm hơn 80%. Ngay sau khi ký thỏa thuận với Hoa Kỳ, Tập Cận Bình (Xi Jinping) đã ký một thỏa thuận tương tự với Vương quốc Anh. Liệu chính phủ Trung Quốc thực sự sắp dừng hoạt động gián điệp? Không, phải đến khoảng năm 2014, Quân đội Giải phóng Nhân dân mới là lực lượng chính đứng đằng sau các hoạt động gián điệp của Trung Quốc nhưng việc vạch mặt đơn vị 61398 và danh tính công khai của 5 thành viên của đơn vị này là một sự bối rối lớn. Cuối cùng nó lại trở thành một trong những yếu tố đằng sau quyết định của Tập Cận Bình nhằm chấn chỉnh lại Quân đội Giải phóng Nhân dân và thanh trừng một số lãnh đạo của lực lượng này, như một phần của tái tổ chức quyền lực được tập trung bên trong nền móng tối thiểu của An ninh quốc gia, một cơ quan quyền lực kết hợp các thành phần của FBI CIA và NSA.

Cũng chính tổ chức này giám sát người Trung Quốc ở quê nhà được giao nhiệm vụ đánh cắp bí mật từ các đối thủ của Trung Quốc, việc tập trung quyền lực này trùng hợp với những gì trên giấy tờ cho thấy sự suy giảm các cuộc tấn công gián điệp mạng của Trung Quốc nhằm vào các công ty và tổ chức Mỹ. Nhưng sự thật là điều đó thật lừa đảo, hầu hết sự suy giảm thực sự diễn ra trước khi thỏa thuận được công bố và Tin tặc Trung Quốc tiếp tục tấn công. Nó chỉ chuyển sự chú ý sang nhiều nơi như Nga và Đông Nam Á và mặc dù chúng ta không bao giờ biết chắc chắn nó có lẽ phải mất một thời gian để những cải cách trong chính phủ Trung Quốc diễn ra và để Bộ An ninh Nhà nước để có được các mục tiêu gián điệp mạng có giá trị cao mới ở Hoa Kỳ.

Rất có thể Tập Cận Bình biết tất cả những điều này khi đứng cạnh Barack Obama ở Vườn Hồng, ông ta chưa bao giờ có ý định ngăn chặn các hoạt động gián điệp của Trung Quốc, mà có lẽ ông ta chỉ muốn đạt được lợi thế ngoại giao trong khi câu giờ cho bản thân để nâng cao khả năng của chính phủ ông trong việc thực hiện chúng và sau nhiều năm ngoại giao của Obama, Tập Cận Bình chuẩn bị đối phó với một tổng thống Hoa Kỳ rất khác. Trung Quốc! Trung Quốc! Trung Quốc! Trung Quốc! Trung Quốc! Trung Quốc! Trung Quốc!, một trong những chính sách đặc trưng của Donald Trump trên cương vị tổng thống là cuộc chiến thương mại chống lại Trung Quốc mà ông ấy đã nói về các thực tiễn thương mại không công bằng đối trọng, nhiều thập kỷ và cuối cùng ông ta đã có cơ hội để làm được điều gì đó.

Bây giờ tôi sẽ không tranh luận liệu chiến tranh thương mại có phải là một ý tưởng hay hay không nhưng xét về mặt ngăn chặn hoạt động gián điệp thì đó là một thất bại và sự thật là nó sẽ không bao giờ thành công, bởi vì không có điều gì mà Trump hoặc bất kỳ nhà lãnh đạo nào của chúng ta có thể làm được sẽ ngăn cản Tập Cận Bình khỏi chiến lược mà ông ấy đã chọn. Cho đến nay, tôi đã nói về việc Trung Quốc đánh cắp công nghệ Thương mại và Quân sự của chúng ta như thế nào, nhưng bây giờ đã đến lúc thu nhỏ và đặt một câu hỏi thực sự quan trọng.

Tại sao Trung Quốc lại đánh cắp công nghệ của chúng ta?

Ngay lúc này, Chúng ta hãy nói thẳng ra rằng mọi quốc gia đều tiến hành hoạt động gián điệp, họ coi đó là một phần không thể thiếu của An ninh Quốc gia và mọi quốc gia đều biết rằng các quốc gia khác đang tiến hành hoạt động gián điệp nhằm vào họ. Đó là một phần thông thường của địa chính trị nhưng có ba điều làm cho các hoạt động Gián điệp của Trung Quốc trở nên khác biệt, hãy cùng điểm qua từng cái một.

Đầu tiên, mục đích Sue Bin đã giải thích nó một cách hoàn hảo trong một trong những điện thư được sử dụng làm bằng chứng chống lại anh ta, các tài liệu F-22 và F-35 mà anh ta đã giúp đánh cắp. Theo lời của anh ta, “cho phép Trung Quốc nhanh chóng bắt kịp trình độ của chúng ta và dễ dàng đứng vững trên vai Người khổng lồ”, Đảng Cộng sản Trung Quốc do Tập Cận Bình lãnh đạo đang thực hiện sứ mệnh vượt qua Hoa Kỳ để trở thành nhà lãnh đạo kinh tế và quân sự ưu việt của thế giới và cả hai sẽ song hành cùng nhau. Khi quân đội Trung Quốc trở nên hùng mạnh hơn, họ có thể gây ảnh hưởng nhiều hơn ở khu vực Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương bằng cách ép buộc các đối thủ của mình và thu được nhiều giá trị hơn từ những thứ như các thỏa thuận thương mại nhưng để biến tham vọng đó thành hiện thực đòi hỏi phải có những bước nhảy vọt nhanh chóng và nhà lãnh đạo Trung Quốc đã quyết định điều đó thay vì làm theo cách lỗi thời như đầu tư vào Nghiên cứu và Phát triển, cách tốt nhất để bắt kịp nhanh chóng là đánh cắp công nghệ của chúng ta.

Chiếc máy bay J-20 đã có cuộc chạm trán gần với những chiếc F-35 của Mỹ trên Biển Đông là một ví dụ hoàn hảo. Nó chỉ là máy bay chiến đấu thế hệ thứ ba thứ năm trên Thế giới sau F-35 và F-22 hai chiếc máy bay mà thiết kế của nó dựa trên. J-20 được thiết kế để thống trị bầu trời trên Biển Đông, một trong những khu vực tranh chấp nhất trên toàn thế giới. Tập Cận Bình coi đây là một phần quan trọng trong khả năng của Trung Quốc nhằm triển khai sức mạnh quân sự trong khu vực trong trường hợp xảy ra xung đột thực sự đối với Đài Loan. J-20 sẽ là một trong những cách chính mà quân đội Trung Quốc cố gắng ngăn sự tiếp cận khu vực đối với các tàu và máy bay của Hải quân Hoa Kỳ khi ảnh hưởng của Trung Quốc trên Thế giới ngày càng mở rộng và mục tiêu của quân đội Bắc Kinh là vượt qua Hoa Kỳ và mặc dù các nhà lãnh đạo Trung Quốc muốn thực hiện điều đó một cách hòa bình nếu xảy ra chiến tranh nhưng họ muốn tạo ra một sân chơi bình đẳng.

Thứ hai về quy mô, quy mô của các hoạt động gián điệp của Trung Quốc chống lại Hoa Kỳ. Những ước tính đáng kinh ngạc từ 5 năm trước đã đưa chi phí hàng năm lên tới 320 tỷ đô la, một số trong số đó thấp hơn nhưng chúng ta vẫn đang nói về hàng chục tỷ đô la mỗi năm và tất nhiên đó chỉ là ESPN mà chúng ta biết. Có rất nhiều lý do tại sao một cơ quan tình báo hoặc nhà thầu quốc phòng có thể không tiết lộ rằng họ đã bị tấn công nên cái giá thực sự của các hoạt động Gián điệp của Trung Quốc có lẽ cao hơn rất nhiều.

Trung Quốc có chương trình Tin tặc đánh cắp lớn hơn chương trình của mọi quốc gia lớn khác cộng lại. Theo Christopher Ray, giám đốc FBI, cơ quan này mở một vụ án Phản gián mới liên quan đến Trung Quốc cứ khoảng 10 giờ một lần. Bạn có thể nhận thấy rằng tôi không phân biệt được nhiều giữa gián điệp quân sự và gián điệp kinh tế. Trung Quốc cũng không có lý do để phân biệt điều này. Điều 7 trong luật tình báo quốc gia của Trung Quốc quy định rằng “bất kỳ tổ chức, công dân có trách nhiệm hỗ trợ, hợp tác với công tác tình báo nhà nước theo quy định của pháp luật”. Tại Trung Quốc, ranh giới giữa chính phủ và khu vực tư nhân mờ nhạt đến mức không tồn tại, nhiều doanh nghiệp lớn của Trung Quốc là doanh nghiệp nhà nước và ngay cả khi họ không phải là doanh nghiệp nhà nước, thì chính phủ vẫn kiểm soát họ, chỉ cần nhìn vào Huawei. Hãy nhìn xem gián điệp là một chính sách của nhà nước như thế nào ở Trung Quốc và nó sẽ vẫn như vậy chừng nào chính phủ Trung Quốc không chịu bất kỳ hạn chế nào về quyền lực của mình.

Thứ ba là phương tiện, chính phủ Trung Quốc sử dụng nhiều kỹ thuật đa dạng để tiến hành hoạt động gián điệp đôi khi họ nuôi dưỡng một tài sản tình báo như Sue Bin, sử dụng anh ta để xác định mục tiêu và sau đó tấn công các mục tiêu khác. Một kỹ thuật khác liên quan đến việc lôi kéo mọi người bí mật chia sẻ kiến thức với Trung Quốc. Vào năm 2019, một nhà khoa học ở Texas đã bị kết án sau khi anh ta đánh cắp bí mật thương mại liên quan đến bọt cú pháp (thường được làm bằng thủy tinh, gốm, polyme hoặc thậm chí là kim loại) liên kết với nhau bằng polyme, một công nghệ hải quân quan trọng được sử dụng trong tàu ngầm mà Doanh nghiệp nhà nước được hưởng lợi từ hành vi trộm cắp, thậm chí còn cấp bằng sáng chế cho quy trình sản xuất mà họ đã đánh cắp và sau đó đề nghị liên doanh với công ty Mỹ. Đây là một ví dụ về một kỹ thuật gián điệp nổi tiếng khác của Trung Quốc, ép buộc các công ty Mỹ chia sẻ hoặc từ bỏ tài sản trí tuệ của họ để tiếp cận thị trường Trung Quốc.

Các kỹ thuật rất đa dạng và Công nghệ cũng vậy, chúng tôi biết công nghệ nào Trung Quốc quan tâm nhất vì họ đã cho chúng ta biết chiến lược made in China 2025 do Tập Cận Bình công bố vài tháng trước khi thỏa thuận mạng của Hoa Kỳ với Trung Quốc, xác định các ngành cụ thể như nhân tạo tự động hóa, hàng không vũ trụ, trí thông minh và Máy tính lượng tử nơi Trung Quốc có thể giành được lợi thế. Ngày nay, hầu hết các hoạt động gián điệp của Trung Quốc đều tập trung vào những ngành đó.

“MADE IN CHINA” 2025

Như tôi đã nói trước đó khi chúng ta nói về Hoạt động gián điệp do nhà nước Trung Quốc tài trợ, rất hiếm khi tìm hiểu về câu chuyện có thật của mọi người nhưng đôi khi có một câu chuyện gói gọn hoàn hảo vấn đề trước đó.

Vào tháng 3 năm 2017, một kỹ sư tại GE Aviation đã nhận được yêu cầu LinkedIn từ một quan chức tại một trường đại học ở miền Đông Trung Quốc. GE Aviation là một Mục tiêu lý tưởng vì công ty này chế tạo động cơ máy bay và trực thăng cho Lầu Năm Góc và người kỹ sư này là một Mục tiêu lý tưởng vì anh ta lớn lên ở Trung Quốc giống như hầu hết những người sử dụng LinkedIn. Anh ta đã quen với việc nhận được yêu cầu từ những người lạ, anh ta chấp nhận yêu cầu mà không cần suy nghĩ nhiều về nó. Vài ngày sau, viên chức đó mời kỹ sư đến trường đại học để trình bày nghiên cứu, kỹ sư cảm thấy vinh dự khi được công nhận trước khi anh ta chuyển đến Mỹ để học cao học. Anh ta lớn lên ở một ngôi làng nhỏ và giờ đây anh ta được yêu cầu chia sẻ kiến thức về kỹ thuật hàng không vũ trụ cộng với việc anh ta được gặp gia đình và bạn bè của mình, đó là một cơ hội trong mơ. 

Chỉ có một vấn đề mà người kỹ sư biết rằng nếu anh ta hỏi thì GE sẽ không cho phép anh ta đi nên anh ta không hỏi. Thay vào đó anh ta làm rõ với viên chức của trường Đại học rằng anh ta chỉ thảo luận về nghiên cứu chung về vật liệu composite chứ không phải bất cứ những gì mà anh ta làm việc ở GE. “Không có vấn đề gì”, viên chức trường nói. Sau khi người kỹ sư thuyết trình, anh ta đã được trao một phong bì với số tiền hoàn trả là 3500 đô la cho việc đi lại và thanh toán cho buổi nói chuyện, anh ta đã trở về Hoa Kỳ và đó là kết thúc của câu chuyện, ngoại trừ việc tất nhiên không phải vài tháng sau người kỹ sư này nhận được cuộc gọi yêu cầu anh ta tham dự một cuộc họp với các nhân viên an ninh của GE.

Anh ta đã cảm thấy căng thẳng trước đó vào ngày hôm đó. Anh ta và các đồng đội của anh ta đã được yêu cầu giao lại ổ cứng và máy tính xách tay của họ, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của anh ấy đã sớm nhận ra rằng các sĩ quan muốn biết thêm về chuyến đi đến Trung Quốc của anh ta, anh ta đã đến thăm đâu và tại sao. Người kỹ sư cho biết anh ta vừa trở lại để dự một cuộc hội ngộ ở trường Đại học và để kết nối với bạn bè và gia đình. Trả lời sai, các nhân viên an ninh nói với người kỹ sư rằng một vài đặc vụ FBI đã muốn nói chuyện với anh ta trên thực tế là họ đã ở trong tòa nhà, họ bước vào phòng và bắt đầu hỏi người kỹ sư những câu hỏi về chuyến đi mà anh ta mắc kẹt với câu chuyện mà anh ta kể cho các nhân viên an ninh. Cuối cùng các đặc vụ bực tức cho anh ta xem bằng chứng của họ rằng anh ta đã đến thăm trường Đại học, họ đã nhắc anh ta rằng nói dối với các đặc vụ liên bang là một tội phạm và họ hỏi anh ta một lần nữa rằng anh ta đã làm gì ở Trung Quốc. Cuối cùng người kỹ sư thú nhận rằng anh ta đã thuyết trình về việc thiết kế các bộ phận máy bay từ vật liệu composite mặc dù anh ấy cẩn thận không tiết lộ bất kỳ thông tin độc quyền nào, anh ấy đã tải xuống một số tập tài liệu đào tạo của GE để giúp anh ta chuẩn bị.

Các đặc vụ FBI biết điều gì đó, tôi chắc chắn rằng họ đã thu được từ máy chủ của anh ta đang cố gắng sử dụng kỹ sư đánh cắp bí mật thương mại cuối cùng. Các đặc vụ đưa ra một thỏa thuận họ không đề nghị buộc tội nếu kỹ sư đồng ý tham gia vào một hoạt động phản gián chống lại Trung Quốc. FBI đã khám xét nhà kỹ sư, xe anh ta đã được kéo đi và bắt quả tang anh ta nói dối, một số tài liệu GE anh ta tải xuống đã được đánh dấu là “Kiểm soát Xuất cảng”, anh ấy đang gặp rắc rối lớn nên anh ấy đã nhận tội là có. FBI đặc biệt quan tâm đến Chu, một quan chức địa phương của Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Jong Su, người đã tặng kỹ sư một ít trà lá (bao bì đã xé) ở Nam Kinh. Họ tin rằng hiệp hội này là bình phong cho chính phủ Trung Quốc và Chu thực sự là một sĩ quan tình báo. Họ nhìn thấy cơ hội để tìm hiểu thêm về Chu cũng như các hoạt động gián điệp của Trung Quốc.

Vào tháng 12, một tháng rưỡi sau, FBI chỉ đạo kỹ sư viết thư đến Chu qua WeChat nói rằng anh ấy muốn đến thăm Trung Quốc lần nữa vào dịp Tết Nguyên đán, vào lúc Chu viết lại để nói rằng anh ấy có thể biến điều đó thành hiện thực. FBI đã có lệnh khám xét hai trong số các địa chỉ điện thư của anh ta, họ cũng đã phát hiện ra rằng mỗi địa chỉ đều được liên kết với một tài khoản Apple ID và iCloud nên họ nhận được nhiều lệnh khám xét hơn, giống như cách Mandian đã chỉ ra có bao nhiêu công ty Hoa Kỳ bị gián điệp Trung Quốc nhắm đến. Phát hiện này là một sự xoay chuyển hài hước của số phận iPhone, một sản phẩm của sức mạnh kinh doanh và công nghệ của Mỹ, là tài sản quan trọng trong cuộc chiến chống lại nỗ lực đánh cắp công nghệ của quốc gia đối thủ, một trong những tài khoản iCloud là kho báu.

FBI cần ở đó, nó cho thấy tên thật của Chu là Su Yan June và anh ta làm việc cho Bộ An ninh Nhà nước. FBI đã tìm thấy cuốn phiếu lương trên thẻ căn cước quốc gia của anh ta và thậm chí cả các yêu cầu nghỉ phép của anh ta, nhưng kho báu lớn nhất là một đoạn ghi âm từ Năm 2016, khi Sue kêu gọi một giáo sư tại Đại học Noning làm việc chăm chỉ hơn để có được trích dẫn về công nghệ quân sự mà “lãnh đạo yêu cầu bạn lấy vật liệu của máy bay chiến đấu F-22 của Hoa Kỳ. Bạn không thể có được nó nếu chỉ ngồi ở nhà”. Tìm hiểu Mục tiêu danh tính thực sự của chúng đã làm tăng đáng kể mối lo ngại cho FBI, nó đã cho họ bằng chứng chắc chắn rằng hành vi trộm cắp về thương mại và bí mật quân sự là do Bắc Kinh dàn dựng.

FBI không hài lòng khi chỉ biết Sue là ai. Họ muốn bắt anh ta! Họ yêu cầu kỹ sư tiếp tục trao đổi thư từ. Sue cuối cùng đã yêu cầu cung cấp tài liệu liên quan đến thiết kế của một loại cánh quạt cụ thể mà kỹ sư đã gửi qua một tài liệu GE nhưng chính mồi GE đang hợp tác với hoạt động của FBI đã thay đổi nó để nó không chứa bất kỳ thông tin có giá trị nào. Sue, anh ta đã gửi cho kỹ sư một danh sách các Công nghệ để thu thập kỹ sư một lần nữa dường như tuân thủ yêu cầu được gửi qua email cho Sue một bản sao danh mục máy tính xách tay của anh ta, chỉ có GE đã loại bỏ tất cả thông tin nhạy cảm sau đó anh ta đề cập rằng anh ta sẽ đi du lịch đến Pháp trong chuyến công tác tháng 3 năm 2018.

Một năm sau khi nhận được yêu cầu đầu tiên trên LinkedIn, kỹ sư này đề nghị gặp mặt ở một nơi nào đó cách xa các đồng nghiệp GE như Bỉ. Sue nghĩ rằng anh ta thực sự đã đạt được điều gì đó nhưng sự thật là anh ấy đang rơi vào một cái bẫy, FBI nghĩ rằng Pháp sẽ không bắt anh ta nhưng người Bỉ thì có thể. Vào tháng 3, kỹ sư đã bay tới Brussels nhưng Sue, sĩ quan tình báo Trung Quốc đang ở Hà Lan. Anh ta thất vọng vì kế hoạch thay đổi, có lẽ anh ta nghi ngờ có chuyện gì đó nên đã đề xuất thỏa hiệp gặp nhau ở nơi gần biên giới Bỉ hơn. Đột nhiên FBI đã cần một lý do tại sao người kỹ sư không thể đến Hà Lan nếu họ không nghĩ ra lý do thì toàn bộ hoạt động có thể đã thất bại nhưng họ đã nghĩ ra một ý tưởng hay, ông chủ của kỹ sư đã đặt một bữa trưa Phục sinh cho cả đội và việc tham dự là điều bắt buộc, anh ta cần phải có mặt ở Bỉ. Sue cuối cùng đã đồng ý và gửi cho kỹ sư một bức ảnh chụp một quán cà phê trong phòng trưng bày lịch sử ở trung tâm Brussels. Cuộc họp được sắp xếp vào 3 giờ chiều. nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Sue đã đi khảo sát địa điểm trước cùng với một đồng nghiệp khi hai người đàn ông đến gần quán cà phê, cảnh sát liên bang Bỉ đã bắt giữ họ. Hai người đàn ông mang theo 7 Ngàn với những tờ tiền 100 đô la mà họ định đưa cho người kỹ sư.

6 tháng sau, Sue bị dẫn độ sang Hoa Kỳ để đối mặt với cáo buộc gián điệp kinh tế. Sue và người kỹ sư có nhiều điểm chung, cả hai đều coi học thuật là tấm vé thoát nghèo. Họ đều sinh ra là những người đầu tiên trong gia đình vào đại học và cả hai đều học ngành kỹ thuật nhưng vào một thời điểm định mệnh, cuộc sống của họ đã chuyển hướng. Vào 2003 cùng năm, người kỹ sư rời sang Hoa Kỳ trong một cuộc sống mới. Sue bắt đầu làm việc cho Bộ An ninh Quốc gia khi phiên tòa xét xử Sue bắt đầu vào tháng 10 năm 2021. Bên công tố đã đưa ra đoạn ghi âm về cuộc gặp kéo dài 4 giờ giữa anh ta và một số người kỹ sư Trung Quốc. Trong cuộc họp, anh ấy giải thích cách phát hiện những tân binh tiềm năng trong khi nhắm mục tiêu vào trích dẫn Công nghệ cụ thể, “ví dụ, nếu tôi là người ở lãnh vực máy bay, thì tôi sẽ tìm kiếm Boeing hoặc Lockheed, đúng không? tìm nó ngay ở Lockheed Martin. Sau khi tìm được người, tôi sẽ tìm hiểu xem liệu người này có đang làm công việc gì đó như phụ trách thiết kế tổng thể hay hệ thống điện tử hàng không”. Để đào sâu hơn hay không, họ đã thực hiện một khám phá khác bắt đầu từ năm 2010.

Sue đã giúp thực hiện một chiến dịch nhắm vào ba công ty hàng không vũ trụ Capstone Turbine, Safran và Honeywell, những công ty cung cấp linh kiện cho máy bay thương mại được sản xuất trong nước đầu tiên của Trung Quốc, một kỹ sư của Safran đã cài đặt phần mềm độc hại do Sue cung cấp vào máy tính xách tay của một trong những đồng nghiệp của anh ta, luật sư bào chữa của Sue đã cố gắng lập luận rằng anh ta chỉ là một con tốt bị cuốn vào cuộc cạnh tranh giữa hai cường quốc thế giới. Nó đã không thành công.

Vào tháng 11 năm 2012, Sue bị kết án 16 năm tù. Việc bắt giữ Sue giống như bắt giữ một chiến binh của kẻ thù trong chiến tranh nhưng đây là một loại chiến tranh bất thường, không có phát súng nào được bắn, không có tên lửa nào được phóng nhưng trừ khi Mỹ có thể chống lại gián điệp quân sự Trung Quốc một cách hiệu quả, Hoa Kỳ phải đối mặt với triển vọng thực sự của việc chống lại một cuộc xung đột trong tương lai, chống lại một đối thủ được trang bị Công nghệ chủ yếu dựa trên sự đổi mới của các công ty Mỹ như một quan chức quốc phòng cấp cao của Hoa Kỳ đã nói với tờ New York Times, “trong Chiến tranh Lạnh, ngày nay chúng ta đã tập trung hàng ngày vào các trung tâm chỉ huy hạt nhân xung quanh Moscow. Hôm nay, công bằng mà nói, chúng ta rất lo lắng nhiều về các máy chủ ở Thượng Hải”. Và mối nguy hiểm là khi Hoa Kỳ phát triển các hệ thống vũ khí tiên tiến hơn để chống lại mối đe dọa quân sự ngày càng tăng của Trung Quốc, Trung Quốc cũng sẽ cố gắng hết sức để đánh cắp công nghệ đó.

Vào tháng 8 năm 2023, hai thủy thủ Hải quân Hoa Kỳ đã bị bắt ở Nam California vì cung cấp bí mật quân sự cho các Quan chức Tình báo Trung Quốc. Đó là bằng chứng trong trường hợp chúng ta cần rằng Tập Cận Bình sẽ tiếp tục cố gắng đánh cắp công nghệ quân sự của Hoa Kỳ vì việc đánh cắp công nghệ quân sự nằm ở trọng tâm của anh ta, là chiến lược tăng cường ảnh hưởng của Trung Quốc trên thế giới và cuối cùng vượt qua Hoa Kỳ.

Bắc Kinh đã thu được thông tin trị giá hàng tỷ tỷ về các hệ thống vũ khí tiên tiến của Hoa Kỳ và sử dụng thông tin đó để chế tạo máy bay không người lái và tên lửa thế hệ tiếp theo nhưng cuộc chiến chưa bao giờ kết thúc với Hoa Kỳ và các đồng minh của nước này phải tăng cường khả năng phục hồi trước hoạt động gián điệp do nhà nước Trung Quốc tài trợ. Tếp tục đầu tư vào nghiên cứu và phát triển cả trong lĩnh vực quân sự và doanh nghiệp, nước này phải luôn cố gắng cho phần còn lại của thế giới thấy rằng dân chủ và cởi mở tốt hơn chế độ độc tài và kiểm duyệt để tìm hiểu xem quân đội Hoa Kỳ cần thay đổi như thế nào để đánh bại Trung Quốc.

Tuyên bố miễn trừ trách nhiệm: Bài này hoàn toàn là ý kiến của tôi và không nên được coi là nguồn chính. Tôi không phải là cố vấn tài chính và đây không phải là khuyến nghị mua hoặc bán chứng khoán. Luôn luôn thực hiện sự thẩm định của riêng bạn.

John Coogan
NTHF – Lĩnh Nam chuyển ngữ


Click to listen highlighted text!